[Ước mơ của tôi?
“Là
việc vào JE”]
-Vậy lúc bé cậu là một đứa trẻ thế nào?
À, tôi thực sự là không có bị mắc cỡ hoặc đại loại thế
-Vậy à.
Khi tôi còn bé thì ba mẹ tôi có một lớp tập thể dục. Chị gái hơn tôi 2 tuổi đã từng học ở đó. Lúc đó tôi còn nhỏ không thể ở nhà một mình nên là theo gia đình đến đó, đợi đến khi kết thúc lớp học. Tôi đã từng nói chuyện với tất cả các phụ huynh ở đó nên tôi nghĩ đó là lí do vì sao tôi không bị xấu hổ e dè hồi lúc đó ha?
-Thế cậu không tập thể dục sao?
À,tại sao lại không nghĩ đến à. Hơn nữa, tôi bắt đầu học dancing khi tôi mới 3 tuổi. Kể từ sau đó thì cả thế giới của tôi chính là dancing.
-Điều gì đã đưa cậu đến với dancing?
Tôi thực sự cũng không nhớ chắc nữa nhưng tôi nghĩ đó là từ mẹ tôi. Trong kí ức mà tôi nhớ được thì “dancing thiệt khó ha”, vì ban đầu tôi không nắm được nhịp nhạc nên toàn đi ngược lại với động tác của mọi người.
-Nhưng mà cậu đã vẫn tiếp tục.
Tôi nghĩ rằng việc không thể hoàn thành mà mình có thể từng bước hoàn thành nó thì thật là vui. Sau 2 năm thì tôi đã xin ba mẹ là cho con học thêm 1 lớp nữa.
-Vậy thì khoảng năm bao nhiêu tuổi cậu thích Johnnys?
Bao nhiêu tuổi ha? Đầu tiên thì do chị gái và mẹ tôi thích Sakurai Sho kun và tôi đoán là tôi cũng bị ảnh hưởng theo. Trong lúc học mẫu giáo thì tôi đã thích JE rồi, và giấc mơ của tôi là được bước vào JE. Điều đó càng khẳng định hơn khi Arashi debut, tôi đã nghĩ là họ thật kakkoiii và tôi đã hát những bài hát của họ suốt.
-Và khi cậu cùng tình yêu của cậu dành cho Ohno Satoshi kun trở nên khá là nhiều người biết đến.
Tôi đến xem live Arashi khi tôi học lớp 1 hay 2 gì đó. Mãi cho đến lúc đó tôi đã có cảm giác này về Ohno kun, đừng hiều sai ý tôi, nhưng mà tôi đã có cảm giác anh ấy là một người rất vô tư. Nhưng mà nhìn thấy anh ấy dancing trên sân khấu tôi cảm thấy một hoàn toàn khác luôn, đang dancing và rất kakkoii. Lúc đó tôi đã nghĩ “mình cũng muốn đứng trên sân khấu như vậy và cũng muốn khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy.
-Vậy đó bằng mục đích đó mà cậu đã tham gia Audition vào Johnny.
Vâng và tôi đã gửi đơn vào cuối năm lớp 3, mẹ tôi đã rất hứng khởi vì việc đó: “Ừ, gửi ha!”
-Cậu đã cảm thấy thế nào khi mà biết tin mình passed vòng đầu tiên?
Vào năm lớp 4 thì bức thư thông báo ngày và địa điểm cho vòng 2 đến. Tôi rất là vui. Tôi đã nghĩ rằng: “Nó tới rồi!”
-Buổi audition thế nào?
Lúc đó tôi sống ở Shizuoka nên là phải đi tàu tốc hành cùng với mẹ, lúc đó hồi hộp lắm, Ý là mọi thứ và cả dancing của tôi cũng sẽ được quyết định. Tôi đã thực sự không nghĩ nhiều về việc đậu hay không đậu, nhưng nghĩ lại, tôi đã bắt đầu dancing từ năm 3 tuổi vì thế tôi không muốn thua kém bất kì đứa nào khác.
-Cậu đã được thử vai cho Ninja Hattori kun ngay sau JE audition đúng không?
Tự nhiên Johnny-san nói với tôi, “Con có muốn thử vai hay không? Hỏi mẹ con xem được không.”. Ban đầu thì tôi muốn vào JE để dance, vì vậy tôi nghĩ phim ảnh thì nhất định không thể. Tôi cứ kiểu, “Con về đó! Con buồn ngủ rồi! Con về đó à nha” mè nheo với mẹ tôi. Nhưng rồi vì mẹ nói “Thử đi rồi mẹ mua cho con game mới” rồi tôi nói “Vậy con sẽ thử”. (cười)
-Ahahahaha
Tôi đậu luôn vai phim, đó gọi là một mũi tên trúng 2 con nhạn luôn. (cười)Thiệt là lạ ha. Nếu lúc đó tôi không thử vai phim thì có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây.
-Còn quá trình quay phim thì sao?
Suốt lúc quay, tôi đã sống trong một khách sạn ở Tokyo 1 tháng rưỡi luôn. Trong buổi phỏng vấn cho making of, tôi nhớ là mình đã nói rằng “quay phim rất vui, con hổng thấy buồn chút xíu nào hết ạ”. Tôi cứ giả vờ như mình mạnh mẽ lắm vậy. nhưng thực sự là tôi cảm thấy cực kì cô đơn và bơ vơ luôn, lại có lúc cảm giác không khỏe nữa. Những lúc đấy mẹ tôi đã đi thẳng từ Shizuoka đến, làm tôi thấy ấm áp và thấy thực sự được cổ vũ.
[Yabu-kun, ngồi kế bên tôi đã đánh vào đầu gối tôi]
-Vậy sau lần đó, hoạt động Jr của cậu vẫn tiến triển chứ?
Tôi vẫn sống ở Shizuoka, vậy nên cũng chỉ có vài lần tôi được gọi lên phỏng vấn. Vì thế giai đoạn đầu tôi không có những hoạt động kiểu như back dancing cho sempais.
-Vậy à.
Ngay cả lúc được gọi phỏng vấn tôi vẫn không có bạn vì vậy tôi chỉ ngồi đó mà run thôi, đợi tới lúc camera man gọi tên. Thực hiện xong đoạn của mình,tôi trở lại ngồi ghế và im lặng luôn. Những người khác thì có thể là ngồi nói chuyện hoặc là chơi games.
-Vậy cậu có muốn ai nói chuyện với mình không?
Ngược lại, tôi không nói chuyện với ai hết vì tôi cảm giác là điều đó sẽ làm mình run hơn. (cười) Trong ký ức của tôi thì tôi nhớ có lần phỏng vấn chung với Yabu Kota kun. Chúng tôi không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng Yabu-kun, ngồi kế tôi, đã đánh vào đầu gối tôi, và tôi đã đánh lại. Tôi nghĩ những hành động như vậy khiến tôi dần hòa nhập hơn vào đám đông.
-Thành Jr rồi cậu có gặp được Ohno kun mà cậu hâm mộ không?
Một lần khi tôi đi Tokyo phỏng vấn, Matsumoto Jun kun cũng chụp ảnh chung studio. Tôi đến chào hỏi anh ấy và bảo rằng “em yêu Arashi”. Anh ấy hỏi “ em thích bài hát nào nhất” và tôi trả lời “Tomadoinagara”- Anh ấy bảo tôi là lỗi thời quá đi. Tôi cũng có nói là tôi định đi concert ở Nagoya, rồi anh nói “Vậy em tới phòng tập chơi nha!”.
-Vậy cậu đã gặp Ohno kun trong lần đầu backstage trong concert lần đó?
Vâng, mọi người make up này nọ. Rồi lúc mà tôi đang nghĩ: “À, là Ohno kun thiệt kìa” thì Sakurai-kun đã đến bên tôi, nựng má tôi rồi nói dễ thương. Tôi thiệt là hạnh phúc luôn, mà cũng không nhớ mình đã nói gì với Ohno kun lúc đó. (cười)
-Hahahahaha.
Sau đó thì họ đưa tôi vào phòng Jr sau sân khấu. Rồi tự nhiên tôi bị hỏi là “có biết ai đây không?”. Mẹ đã thì thầm vào tai tôi đó là Kitayama (Hiromitsu)-kun. Bây giờ mà nghĩ lại thì đúng là Kitayama kun thật. À, còn có Fujigaya (Taisuke)-kun ở đó nữa.
-Thế cậu nghĩ sao về việc debut?
Trong buổi diễn đó tôi đã nhìn thấy tất cả khán giả từ đường nối với sân khấu. Tôi khao khát được đi xa hơn nữa trên các con đường sân khấu, qua các phía khác nữa để thấy rõ ràng hơn, và rộng lớn hơn khán giả. Trở lại cảm giác lúc đó, tất cả những gì tôi muốn làm là dancing, đầu tiên sẽ là backdance cho sempai và cuối cùng sẽ là Arashi. Trong buổi biểu diễn đó, ấn tượng còn lại trong tôi là cảnh của hàng ghế khan giả mà tôi có thể thấy được từ phía lối ra sân khấu. “Mình một ngày nào đó sẽ debut và cũng sẽ đứng ở phía kia của lối ra”-Tôi nghĩ như vậy. Nhưng mà, “hiện tại, mình phải backdance cho rất nhiều senpai rồi một lúc nào đó mình cũng muốn backdance cho Arashi” và chắc chắn đó là suy nghĩ mạnh nhất của tôi lúc đó.
[Cậu nhóc đó hay ha! Tôi muốn được dance cùng cậu ấy]
-Cậu có cảm giác gì khi mà không được gọi lên tham gia hoạt động Jr. nhiều vì cậu đang ở Shizuoka?
Tôi thấy nhiều Jrs trên TV lắm! (Nakajima) Yuto-kun và (Yamada) Ryosuke bắt đầu dancing ở những vị trí tâm điểm nhiều người chú ý, tôi ghen tị lắm. Một điều vô cùng đặc biệt là khi thấy Ryosuke dancing trên TV tôi đã thực sự muốn dancing với cậu ấy. Xem TV thì tôi hay thấy Jrs trên đấy lắm! Như là (Nakajima) Yuto kun hay là (Yamada) Ryosuke, các cậu ấy dần dần dần dần được dancing ở những vị trí rất rất được chú ý. Tôi vừa xem vừa nghĩ “Dancing à…hay ha….”. Một điều đặc biệt là khi lần đầu nhìn thấy Ryosuke trên TV, tôi đã nghĩ “A, cậu nhóc đó hay ha, mình muốn được cùng dancing với cậu ta”
-Cậu đến Tokyo khi bắt đầu năm học cấp 2?
Công việc của bố ở Tokyo nên cả gia đình dời đi luôn. Vì tôi thì lúc nào cũng nghĩ “Mình muốn đến Tokyo. Nếu tới được Tokyo mình sẽ tham gia nhiều hoạt động Jr. hơn” Nó đã đến rất đúng lúc, mọi thứ đều may mắn và đúng lúc trong cuộc đời tôi (cười)
-Vậy thực tế hoạt động Jr của cậu có trở nên nhiều hơn sau khi đến đây?
Vâng, ngay sau khi đến thì tôi được gọi cho buổi huấn luyện Jr.’s concert ở Budokan. Tôi tập luyện rất bình thường, ngày hôm sau thì vì lí do nào đó tôi được đẩy lên vị trí trung tâm của Jr.’s. Mọi người như là Ryosuke, Yuto-kun, Inoo (Kei)-chan and (Arioka) Daiki-kun cũng ở đó. Tôi thực sự ngạc nhiên kiểu như “EH!?” bởi vì họ là những Jr tôi đã thấy trên TV. Tôi thực sự, thực sự vô cùng hạnh phúc.Vâng, sau khi tôi đến thì có một Jr.’s concert ở Budokan. Và tôi được gọi đến cho buổi tập thử. Rồi buổi tiếp theo là ngày hôm sau, ngày hôm sau tôi được đẩy lên vị trí trung tâm mà không hiểu tại sao luôn. Ryosuke với lại Yuto kun với Inoo (Kei) chan và (Arioka) Daiki cũng vậy luôn. Tôi đã ngạc nhiên “Eh?”. Vì họ là những người tôi đã thấy trên TV nên tôi rất là vui luôn đó. À không, lúc đó tôi rất rất là vui luôn!
-Thế là cuối cùng ước muốn được dancing cùng Yamada kun đã bất ngờ trở thành hiện thực nhỉ.
Vâng, lúc đó mọi người hay gọi Ryosuke là “Yama-chan”. Tôi muốn làm bạn với cậu ấy lắm vì thế tôi đã hành động ngốc nghếch và gọi cậu ấy là “Kaba-chan” còn cậu ấy thì cái kiểu như “Nè, tui giận đó nha” nhưng mà rồi sau đó tôi vẫn gọi cậu ấy là “Kaba-chan”…nghĩ lại thấy thú vị ghê luôn (cười)
-Chắc chắn rằng con đường đó không chỉ phủ đầy hạnh phúc, cậu đã đối mặt với khó khăn nào?
Ừn, sau ta? Vì tôi bắt đầu từ con số 0 nên rất khó khăn để phải nhớ các động tác mà mọi người đã tập từ đầu rồi.
-Dù học dance từ năm 3 tuổi nhưng chắc chắn là khó lắm nhỉ?
Tôi đã từng học đến 5 buổi một tuần, nên tôi đã nghĩ là nó sẽ dễ thôi. Nhưng với số lượng động tác quá lớn như vậy thì hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi. Một Jr phải thuộc động tác của 1 hoặc 2 bài hát trong vòng có 3 đến 4 tiếng đồng hồ thôi. Ban đầu với tốc độ như vậy thì không nhớ gì luôn. Dù tôi đã học dance rồi cũng không nhảy múa được. Đúng thật là khó chịu luôn!
-Cậu đã vượt qua như thế nào?
Khi có thời gian rảnh trong buổi tập huấn, tôi đã nhờ mọi người như Ryosuke và Yuto-kun tập động tác với tôi. Động tác thì mỗi người một khác,nhưng mà kiểu như hỏi đứa này cho bài này, rồi lại hỏi đứa kia cho bài kia vậy đó.
-Nghe có vẻ vất vả nhỉ.
Nhưng mà tôi thực sự không nghĩ là nó vất vả. Tôi yêu thích dance, “Mình sẽ đứng trên sân khấu như vầy” điều đó càng khiến tôi hứng khởi. Và tôi đã đứng trên cái sân khấu lấp lánh đó.
-Vậy cảm giác của cậu như thế nào khi lần đầu tiên đứng trên Budokan concert?
Trong buổi diễn tập, trước mặt Ryosuke tôi đã làm động tác ballet xoay tròn. Biên đạo múa đã thấy tôi làm điều đó và bảo: “Cái này hay nè! Con diễn cái này vào opening nha” Và lập tức tôi được đoạn solo, thật sự là không thể ngờ tới luôn.
-Một sự thăng tiến bất ngờ.
Lúc mở màn, Tôi đã tự ra sân khấu và thực hiện động tác xoay tròn, Và tôi cảm giác được rằng những Jr khác cùng khán giả đang tự hỏi “thằng nhóc này là ai”. Dù vậy đi nữa, việc đứng trên sân khấu mà tôi hằng mơ ước này giống như là một giấc mơ vậy, thật tuyệt vời!
[Tôi nhìn thấy sự tụ hội của các thành viên, và tôi đã thấy bất ngờ]
-Năm 2007 cậu đã được chọn tham gia Hey!Say!7.
Đó là lúc back dance cho KAT-TUN, cùng 4 người khác nữa thì Johnny san đã ghi một tấm bảng trắng viết là “Hey!Say!7” có nghĩa là ông ấy nói rằng, “You-tachi, đó chính là các cậu kể từ hôm nay” Tôi thực sự rất hạnh phúc vì đó là lần đầu tiên tôi trở thành một phần của một nhóm nhạc.
-Và 6 tháng sau việc debut trở thành thành viên Hey! Say! JUMP đã được quyết định.
Vâng, đầu tiên thì chúng tôi chỉ được bảo đó là một buổi phỏng vấn cho một tờ báo khác, nhưng khi tôi đến đó như bình thường thì có thành viên của Hey! Say! 7, nhưng mà còn có Yabu-kun và (Yaotome) Hikaru-kun và cả Inoo (Kei)-chan vì thế tôi nghĩ nó thật là lạ. Nhưng ngay sau đó tôi đã nhân ra rằng đó là thời điểm ngay trước giải bóng chuyền, và có một câu hỏi đặt ra về việc debut với những Jrs. Lúc đó Ya-Ya-Yah, A.B.C., Kis-My-Ft2, J.J. Express lại chính là những group Jrs chính, và dưới đó là chúng tôi Hey!Say!7. Và nó được cho rằng 1 trong 4 nhóm sẽ được debut. Tôi không bao giờ nghĩ đó lại là chúng tôi. Bởi vì còn chưa tròn 1 năm tôi lên Tokyo và tham gia dancing cùng những Jrs khác. Nhưng đến lúc nhìn thấy sự hội tụ các thành viên, tôi đã bất ngờ. “Có lẽ là đến rồi chăng?” Lẽ nào tôi sẽ debut.
-Và cậu đã đúng.
Có vẻ như có một số thành viên đã được thông báo trước ngày đó nhưng tôi là đứa không hề biết gì hết. Tôi không được cho biết gì hết nên tôi bị hồi hộp lắm á! (cười)
-Một sự debut sớm hơn mong đợi. Cậu có cảm giác hoang mang?
Thực sự thì tôi còn không có thời gian để hoang mang lo lắng . Chúng tôi có concert ở Tokyo Dome, để lại đó là một câu hỏi rằng “sao chúng tôi lại tổ chức concert ở một nơi lớn như vậy”. Thậm chí tôi còn không nhớ concert nó như thế nào. Tôi quá là hồi hộp đi. Cái điều tốt nhất mà tôi đã làm được lúc đó là dance như được huấn luyện và hát hết sức mình.
-Tất cả giấc mơ đã thành sự thật một cách bất ngờ.
Vâng, cũng hơi nuối tiếc khi mà cuối cùng không được back dance cho Arashi. Nhưng nghĩ lại, điều đó đã quá nhiều để đòi hỏi rồi.
-Cũng có thể là thế.
Không từ bỏ ở đó, sau khi debut tôi đã bảo với Ohno kun “em muốn back dance cho anh”, nhưng anh ấy thì: “Thôi, em debut rồi mà, Chinen-kun.” Tôi vẫn muốn làm việc với anh ấy vào một lúc nào đó. Giống như cách Taguchi (Junnosuke)-kun và Higashiyama (Noriyuki)-san đã làm một buổi diễn vậy đó. Tôi vẫn hy vọng có thể làm việc với anh ấy một ngày nào đó.
[Việc học tập của tôi liệu rồi sẽ có thành quả hay không, thì tôi vẫn biết rằng nó tuỳ thuộc vào tôi]
-Có điều nào khác mà cậu cảm thấy về việc debut hay không?
À, thỉnh thoảng thì tôi hơi bị quá nhạy cảm, từ từ tôi cảm giác được ánh nhìn từ những Jrs khác. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều cảm giác được. Chúng tôi đã vượt qua A.B.C và Kis-My-Ft2, và tất cả những sempais mà chúng tôi tôn trọng. Đó là khoảng thời gian họ phải đứng sau chúng tôi, tôi thực sự cảm thấy không thoải mái và thực sự xin lỗi.
-Thế cậu có sempai nào là bạn tốt không?
Tsuka-chan (Tsukada Ryoichi). Tsuka-chan không chỉ ủng hộ tôi trong những khóa học nhào lộn, mà còn chăm sóc tôi rất nhiều. Chúng tôi thường về nhà chung và anh ấy đãi tôi ăn. Thật đặc biệt cảm động một điều là ngay cả khi chúng tôi đã được debut anh ấy vẫn đãi tôi ăn như thường, dù rằng chắc chắn anh ấy phải có một cảm nhận khác gì đó về chúng tôi.
-Cậu debut năm 2 của cấp 2. Sau đó cậu đã chuyển đến Horikoshi với Yamada-kun và Nakajima-kun.
Nói thật ra thì thực sự tôi không muốn đi học cấp 2 đâu. (cười) Chúng tôi vừa mới debut. Tôi nghĩ nó có nghĩa rằng tốt hơn là nên tập trung vào con đường mình đã chọn. Tôi đã nghĩ cho đến những phút cuối cùng, tôi đã quyết định nộp đơn vào trường.
-Điều gì đã khiến cậu quyết định vậy?
Một điều mà mọi người trong công ty đã khuyên tôi “Hãy nghĩ cho fan của cậu”. Và tôi đã suy nghĩ về điều đó. Fan cùng lứa tuổi, fan nhỏ tuổi hơn. Tôi đã quyết định chọn con đường này. Vì thế tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì để đến trường. Nhưng tôi chỉ giả sử là không có ý nghĩa thôi chứ không xuất phát từ kinh nghiệm cá nhân. Nếu như có ai đó quyết định không đi đến trường học chỉ vì “Chinen-kun không đi học” thì tôi sẽ rất là có lỗi. Rồi liệu chăng cuộc sống trường học của tôi sẽ có thành quả là do bản thân tôi. Đó cũng là lí do mà tôi quyết định nếu tôi đi học, tôi sẽ làm mọi thứ đúng đắn. Tôi sẽ đến trường và tôi cũng sẽ làm công việc của tôi.
-Ra vậy, thế cuộc sống học sinh của cậu thế nào?
Thực sự rất vui vì được đi học (cười) Giữa chừng tôi bị chia lớp khỏi Ryosuke nhưng bù lại tôi học chung Yuto kun suốt.
-Vậy thì cậu đã có những kỉ niệm gì?
Đúng là tôi đã ở cùng Yuto kun suốt. Và cũng hơi kì quái khi mà nói tự nói chuyện này, nhưng hai chúng tôi thực sự là nghiêm túc lắm luôn á! Như là khi chúng tôi cùng chơi bóng chuyền vậy á, sẽ cố gắng hết sức như dạng “Nếu mà nói về bóng chuyền thì nói đến chúng tôi đó” ! (cười) Và khi mà thấy bạn cùng lớp gian lận “Phải giữ luật chứ!”
-Hahahaha.
Cùng với Yuto kun, vào năm nhất cấp 3, có event của các trường mà chúng tôi phải ở đêm 3 đêm, và cậu ấy được chọn làm leader cho đội nam dưới sự bổ nhiệm của giáo viên. Việc hơi cực nên là cậu ấy hơi bệnh luôn. Tới bây giờ khi mà tôi với Yuto nói chuyện chúng tôi lại với cái hứng khởi lúc đó và thấy hồi tưởng lại mấy lúc đó.
-Và năm 2 cấp 3 cậu trở thành thành viên NYC Boys.
Hoạt động trong cả 2 nhóm cùng 1 lúc như vậy, tôi nghĩ rằng đó không phải là một việc bình thường vì vậy tôi đã cảm thấy rất tuyệt. Vì rằng chỉ có 3 đứa trong NYC thôi, nghĩa là khi xuất hiện trên TV show, nên khả năng mà tụi tôi phải tự nói chuyện với nhau rất là nhiều luôn vì vậy mà tôi rất hồi hộp. (cười) Tôi rất vui khi có Ryosuke ở đó cùng tôi, và đó cũng là một khoảng thời gian tuyệt vời để tôi nhận ra sự quan trọng của các thành viên JUMP. Ngay cả bây giờ, khi mà hầu hết thời gian hoạt động cùng JUMP, tôi thực sự cảm thấy thật là tội lỗi với Yuma. Cũng trong chính lúc đó, tôi thực sự cảm thấy rằng Yuma là một người vô cùng mạnh mẽ.
[Những lúc chúng tôi cười, cả những lúc chúng tôi khóc. Đó là cách mà chúng tôi nếm trải mọi thứ; từng cái một]
-Tôi thừa nhận rằng cậu đã đặt hết thời gian, nỗ lực của mình vào mọi việc cậu làm. Nhưng nghe câu chuyện của cậu vẫn như một câu chuyện thần tiên nhỉ.
Tôi đoán là tôi đối mặt với ít khó khăn hơn bất kì ai. 80% thành tựu là nhờ vào may mắn cả. Tôi là người tin rằng mọi người rồi sẽ đối mặt với số lượng khó khăn như nhau bất kể nó là gì và sẽ xảy ra sớm hay muộn. Ngay cả khi nhìn vào trường hợp của JUMP thì bạn cũng có thể nói với tôi hầu hết là đều do may mắn. Chúng tôi chỉ may mắn hơn những nhóm khác mà thôi. Vì vậy tôi chắc rằng trong tương lai chúng tôi còn nhiều thứ để đối mặt. Tôi luôn tự nhắc nhở mình rằng chúng tôi chính là những chiến binh còn không ngừng chiến đấu trong trận chiến. Hơn cả mọi người tôi nghĩ rằng chúng tôi rồi sẽ vượt qua.
-Tôi hiểu rồi.
Khi debut thì chúng tôi không thường khi biểu diễn trên sân khấu. Giống như là chúng tôi phải liên tục thắt chặt với nhau không giống như những nhóm khác đã có kinh nghiệm cùng nhau trải qua mọi thứ. Chúng tôi chỉ mới vừa tạo ra điều đó thôi. Nhưng khi chúng tôi cùng nhau làm mọi thứ, đã có fan cùng với chúng tôi. Nhìn lại, chúng tôi đã khóc rất nhiều.
-Cậu đã khóc sao?
Buổi diễn cuối cùng của tour năm thứ 2 là ở Tokyo Dome. Chúng tôi đã đứng một mình, nhưng không giống như debut, các chỗ ngồi đều lấp đầy cả. Chúng tôi đã nhìn thấy những dãy ghế phía trên thắp sáng đầy penlight, và trong viễn cảnh tươi đẹp đó toàn bộ chúng tôi đã khóc. Chúng tôi không bao giờ nói ra, nhưng ngay tại đó tôi chắc rằng trong tâm tưởng chúng tôi đều chung một cảm giác với nhau. Mối liên kết giữa chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Sức mạnh của fan quả thực to lớn. Quả thật, fan là nguồn sức mạnh của chúng tôi. Chúng tôi đứng trên sân khấu, chúng tôi làm fan cười, làm fan vui, dù chỉ một chút thôi nhưng tôi nghĩ là mình đang đứng sân khấu và muốn truyền đi sức mạnh. Nhưng khi nghĩ lại, fan của chúng tôi đã cho chúng tôi nhiều sức mạnh hơn là chúng tôi trao đi cho họ.
-Đúng vậy ha.
Chúng tôi còn khóc trong SUMMARY thứ 2 của chúng tôi nữa. Tôi đã thực hiện màn đu dây đầu tiên của mình. Ryosuke cũng lần đầu tiên làm việc với dây. Tôi chắc chắn đó là show khó khăn nhất mà chúng tôi từng thực hiện. Trong buổi huấn tập, chúng tôi đã không thực sự thành công. Tôi đoán là chưa bao giờ chúng tôi tập được hoàn chỉnh mà không ai bị sai cả. Chúng tôi luôn lo sợ vì kết quả quá tệ. Ý là làm sao mà cho khán giả xem những thứ thế này được chứ? Khi mà cố gắng thực hiện thành công buổi diễn đầu tiên, tất cả đã òa khóc. Bạn có thể nghĩ rằng những giọt nước mắt đó đã đeo đuổi chúng tôi, chỉ khi đến buổi diễn cuối cùng, nhưng chúng tôi vẫn còn lo sợ rằng buổi diễn sẽ phát sinh lỗi.
-Cậu đã từng lo âu như thế?
Thật may mắn khi được debut sớm nhưng về kinh nghiệm lẫn biểu diễn chúng tôi vẫn chưa hoàn thiện. Những lúc cười và cả những lúc khóc. Đó là cách chúng tôi nếm trải mọi thứ từng cái một.
-Arioka-kun từng đề cập rằng khi mọi thứ diễn ra không thuận lợi trong SUMMARY, tin nhắn của cậu đã giúp cậu ấy vực dậy.
Tôi hoàn toàn không nhớ luôn. (cười) Nhưng thật vui khi mà tôi đã giúp được Daiki trong khi mình thì hoàn toàn không biết gì hết.
-Vậy có dịp nào mà cậu được các thành viên khác giúp đỡ chưa?
Nhiều vô kể đấy chứ. Khi có màn đu dây trong SUMMARY, chúng tôi đã không có nhiều thời gian cho nó trong buổi huấn tập. Mỗi lúc luyện tập đều rất quan trọng, lúc thực hiện kĩ thuật, tôi đã nhìn các thành viên, một cách im lặng, họ cũng đang nhìn tôi, trong đôi mắt ấy khiến tôi tập trung. Lúc đó tôi nghĩ, “Mọi người đang nhìn mình. Mọi người ở đây vì mình và mình có thể làm được.” Khi thực hiện thành công màn biểu diễn, mọi người đã nói “yay” và cho tôi một cái đập tay. Thực sự là tôi đã được ủng hộ rất nhiều từ các thành viên.
-Nếu có một nhân tố nào khác khiến cậu vượt qua khó khăn ngoài sự có mặt của các thành viên, cậu nghĩ nó là gì?
Đi sâu vào vấn đề này tôi chỉ có thể nói đó là vì tình yêu của tôi cho nghề. Khi nói ra những lời lẽ này thì các thành viên chính là nhân tố to lớn nhất. Khi đối mặt với lưỡng lự, e ngại, mọi người vẫn ở đó. Khi đối mặt với thất bại, các fan vẫn ở đó vì tôi. Vì vậy tôi nghĩ rằng dù cho tôi có đối mặt với khó khăn nào đi nữa vẫn sẽ hoàn thành nó, dù cho tôi có gặp bất an thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy vui. Mặc dù là không nên dựa hết và fan nhưng tôi đoán là tôi sẽ không làm được gì ngoại trừ việc tin vào họ . (cười)
[Từ giờ mới là một JUMP thực sự]
-Nghĩ hơi xa thì JUMP đã và đang theo một con đường sáng lạng, nhưng khi nghe câu chuyện của cậu thì chúng tôi có cảm giác cậu đang từng bước trưởng thành trên con đường đó.
Ngay cả bây giờ thì chúng tôi vẫn đang từng bước tiến lên. Gần đây thì chúng tôi mới bắt đầu hiều ra ý nghĩa câu nói của Johnny san thôi.
-Ông ấy đã nói gì?
“You-tachi, các cậu chỉ cần làm việc mà các cậu muốn làm là được.” Ông ấy luôn luôn nói như thế. “Chỉ cần làm thứ you muốn làm” Dù rằng hiện tại chúng tôi vẫn đang làm những việc mà mình muốn làm nhưng “ liệu có được hay không khi thực hiện ý muốn riêng của chúng tôi thế này, và nhiều lúc chúng tôi còn có cảm giác lạc lối nữa. Nhưng hiện giờ thì chúng tôi đều tin vào những gì Johnny san đã nói. JUMP đang trở nên càng ngày càng giống JUMP hơn. Ngay bây giờ khi có concert chúng tôi vẫn cố gắng đặt nó vào để nói với mọi người về ý tưởng mà chúng tôi muốn gửi tới fans. Đó chính là cách chúng tôi dần dần thay đổi.
-Ra là vậy.
JUMP cho đến tận bây giờ vẫn là một dạng khi nghe người trong công ty bảo gì sẽ sẽ hoàn toàn “Vâng. Chúng tôi đã hiểu rồi!”.. Nhưng gần đây chúng tôi đã có thể nói với họ những thứ chúng tôi muốn làm. Tôi nghĩ đó là cách JUMP bắt đầu là JUMP từ bây giờ.
-Làm những điều các cậu muốn làm, nói thì đơn giản nhưng thực ra rất quan trọng.
Dĩ nhiên duy trì sự cân bằng này là rất khó. Có lần JE muốn chúng tôi làm một việc ở một trong những concert của chúng tôi. Nhưng từ quan điểm của chúng tôi, thì chúng tôi không mấy hứng thú. Biên đạo múa của chúng tôi – tôi đoán là đã đoán ra từ những cử chỉ của chúng tôi- nói thế này “Cũng sẽ có những lúc thế này. Những điều này là vì các cậu thôi. Ngay bây giờ hãy làm theo những điều được bảo.”. Việc chúng tôi muốn làm hay việc chúng tôi nên làm, thì cho đến 1-2 năm đổ lạidđâyChỉ cho đến 1-2 năm gần đây chúng tôi mới ý thức được điều chúng tôi nên làm, và điều chúng tôi muốn làm. Và thời cơ cuối cùng đã đến. Đây chính là thời điểm của chúng tôi, lúc mà chúng tôi có thể làm những gì chúng tôi thực sự muốn. Cũng đã 6 năm kể từ ngày debut rồi, nhưng một JUMP thật sự chỉ mới bắt đầu. Các thành viên đã bắt đầu nói với nhau về những cảm giác và nói với nhau những điều muốn nói. Nó chỉ mới bắt đầu, từ bây giờ mới là một JUMP thực sự.
[Tôi muốn nhìn thấy một viễn cảnh mà chưa một nhóm nào khác đã từng nhìn thấy, chỉ với 9 người chúng tôi]
-Thế các câu chưa từng có những trận cãi nhau kịch liệt sao?
Không. Nghiêm túc mà nói thì chúng tôi không cãi nhau. Đúng hơn là khi tôi và Daiki đang nói chuyện trong phòng nhạc, thì Hikaru kun xuất hiện chen giữa chúng tôi, và anh ấy chỉ hét lên “Hai đứa bây ồn quá! Bộ tụi bây là phát thanh viên hả?” rồi ảnh giận, sau đó, 2 đứa tôi cằn nhằn ảnh “tụi này đâu có nói chuyện không đâu!”(cười) Ngay cả khi việc đó xảy ra trong công việc, chúng tôi cũng chỉ nói cảm nhận thực sự về việc đó với nhau. Nhưng mà khi có biểu hiện của cãi nhau chúng tôi lại dừng. Tôi nghĩ là phần lớn thành viên dạng người né cãi nhau càng nhiều càng tốt. Và bản thân tôi cũng vậy.
-Vậy có lúc nào cậu chống đối không?
Ừ, không hẳn. Có thể là khi tôi học những lớp nhỏ tiểu học, khi mà chơi với nhau trong khu vực vui chơi thì tôi vô tình làm một bạn té và bị thương. Cũng không có gì lớn nhưng nhà trường liên hệ ba mẹ tôi. Khi về nhà thì mẹ tôi khóc, “Sao con làm vậy,”. Đó là lần đầu tôi làm mẹ khóc và tôi thấy mình thật là đáng trách, điều đó dạy tôi rằng ngay cả khi bạn không cố ý, bạn vẫn có thể làm tổn thương ai đó và làm người đó khóc. Tôi đoán đó là cách tôi nhận biết mối nguy tiềm tàng và tìm cách tránh xa nó.
Bởi vì cậu không muốn làm tổn thương bất kì ai?
Vâng, nhưng bây giờ thì với các thành viên, tôi không còn lo lắng việc xung đột hay cãi nhau với họ. Vì tất cả chúng tôi có thể khóc, chúng tôi còn là những người bạn có thể khóc cùng nhau.
-Đến với những câu hỏi cuối cùng, vậy cậu có bao giờ muốn trở thành một vận động viên thể dục thay vì idol?
Không.
-Còn việc rời khỏi JE thì sao?
Không, tôi không nghĩ được việc gì ngoài công việc này cho tôi. Tôi còn thậm chí chưa từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống mà ko có JE.
-Vậy giờ thực sự là câu hỏi cuối cùng. Cậu muốn Hey!Say!JUMP trờ thành một nhóm như thế nào?
Nhóm như thế nào…thật khó diễn đạt thành lời. Không phải tôi muốn bắt buộc mọi người hay nhóm thành một kiểu như tôi muốn. Tôi chỉ muốn đưa JUMP tới nơi mà chưa ai từng đạt đến, tôi muốn thấy một viễn cảnh mà không nhóm nào đã từng thấy, chỉ với 9 người chúng tôi, và fan của chúng tôi. Tôi tin rằng Hey!Say!JUMP có thể làm được. Hey!Say!JUMP có thể đạt tới một viễn cảnh mà chưa ai từng thấy.
-----------------------------
Chân thành cám ơn eng-trans của inluvwithhsj :"))))
Theo đó thì lần này mình đã nhờ edit lại một số đoạn theo bản Myojo rồi nên cũng hơi yên tâm xí ^__^
- Bản dịch có thể ko hoàn chỉnh, nếu phát hiện sai sót hãy comment để mình biết và chỉnh sửa lại nhé. Comment của các bạn luôn được trân trọng!
SPECIAL THANK inluvwithhsj.tumblr.com FOR ENG-TRANS. YOU HAD MAKE EFFORTS FOR IT ^______^ I REALLY APPRECIATE YOUR TRANSLATION!!!
Translator: Rin
Editor: Tego
-Vậy lúc bé cậu là một đứa trẻ thế nào?
À, tôi thực sự là không có bị mắc cỡ hoặc đại loại thế
-Vậy à.
Khi tôi còn bé thì ba mẹ tôi có một lớp tập thể dục. Chị gái hơn tôi 2 tuổi đã từng học ở đó. Lúc đó tôi còn nhỏ không thể ở nhà một mình nên là theo gia đình đến đó, đợi đến khi kết thúc lớp học. Tôi đã từng nói chuyện với tất cả các phụ huynh ở đó nên tôi nghĩ đó là lí do vì sao tôi không bị xấu hổ e dè hồi lúc đó ha?
-Thế cậu không tập thể dục sao?
À,tại sao lại không nghĩ đến à. Hơn nữa, tôi bắt đầu học dancing khi tôi mới 3 tuổi. Kể từ sau đó thì cả thế giới của tôi chính là dancing.
-Điều gì đã đưa cậu đến với dancing?
Tôi thực sự cũng không nhớ chắc nữa nhưng tôi nghĩ đó là từ mẹ tôi. Trong kí ức mà tôi nhớ được thì “dancing thiệt khó ha”, vì ban đầu tôi không nắm được nhịp nhạc nên toàn đi ngược lại với động tác của mọi người.
-Nhưng mà cậu đã vẫn tiếp tục.
Tôi nghĩ rằng việc không thể hoàn thành mà mình có thể từng bước hoàn thành nó thì thật là vui. Sau 2 năm thì tôi đã xin ba mẹ là cho con học thêm 1 lớp nữa.
-Vậy thì khoảng năm bao nhiêu tuổi cậu thích Johnnys?
Bao nhiêu tuổi ha? Đầu tiên thì do chị gái và mẹ tôi thích Sakurai Sho kun và tôi đoán là tôi cũng bị ảnh hưởng theo. Trong lúc học mẫu giáo thì tôi đã thích JE rồi, và giấc mơ của tôi là được bước vào JE. Điều đó càng khẳng định hơn khi Arashi debut, tôi đã nghĩ là họ thật kakkoiii và tôi đã hát những bài hát của họ suốt.
-Và khi cậu cùng tình yêu của cậu dành cho Ohno Satoshi kun trở nên khá là nhiều người biết đến.
Tôi đến xem live Arashi khi tôi học lớp 1 hay 2 gì đó. Mãi cho đến lúc đó tôi đã có cảm giác này về Ohno kun, đừng hiều sai ý tôi, nhưng mà tôi đã có cảm giác anh ấy là một người rất vô tư. Nhưng mà nhìn thấy anh ấy dancing trên sân khấu tôi cảm thấy một hoàn toàn khác luôn, đang dancing và rất kakkoii. Lúc đó tôi đã nghĩ “mình cũng muốn đứng trên sân khấu như vậy và cũng muốn khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy.
-Vậy đó bằng mục đích đó mà cậu đã tham gia Audition vào Johnny.
Vâng và tôi đã gửi đơn vào cuối năm lớp 3, mẹ tôi đã rất hứng khởi vì việc đó: “Ừ, gửi ha!”
-Cậu đã cảm thấy thế nào khi mà biết tin mình passed vòng đầu tiên?
Vào năm lớp 4 thì bức thư thông báo ngày và địa điểm cho vòng 2 đến. Tôi rất là vui. Tôi đã nghĩ rằng: “Nó tới rồi!”
-Buổi audition thế nào?
Lúc đó tôi sống ở Shizuoka nên là phải đi tàu tốc hành cùng với mẹ, lúc đó hồi hộp lắm, Ý là mọi thứ và cả dancing của tôi cũng sẽ được quyết định. Tôi đã thực sự không nghĩ nhiều về việc đậu hay không đậu, nhưng nghĩ lại, tôi đã bắt đầu dancing từ năm 3 tuổi vì thế tôi không muốn thua kém bất kì đứa nào khác.
-Cậu đã được thử vai cho Ninja Hattori kun ngay sau JE audition đúng không?
Tự nhiên Johnny-san nói với tôi, “Con có muốn thử vai hay không? Hỏi mẹ con xem được không.”. Ban đầu thì tôi muốn vào JE để dance, vì vậy tôi nghĩ phim ảnh thì nhất định không thể. Tôi cứ kiểu, “Con về đó! Con buồn ngủ rồi! Con về đó à nha” mè nheo với mẹ tôi. Nhưng rồi vì mẹ nói “Thử đi rồi mẹ mua cho con game mới” rồi tôi nói “Vậy con sẽ thử”. (cười)
-Ahahahaha
Tôi đậu luôn vai phim, đó gọi là một mũi tên trúng 2 con nhạn luôn. (cười)Thiệt là lạ ha. Nếu lúc đó tôi không thử vai phim thì có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây.
-Còn quá trình quay phim thì sao?
Suốt lúc quay, tôi đã sống trong một khách sạn ở Tokyo 1 tháng rưỡi luôn. Trong buổi phỏng vấn cho making of, tôi nhớ là mình đã nói rằng “quay phim rất vui, con hổng thấy buồn chút xíu nào hết ạ”. Tôi cứ giả vờ như mình mạnh mẽ lắm vậy. nhưng thực sự là tôi cảm thấy cực kì cô đơn và bơ vơ luôn, lại có lúc cảm giác không khỏe nữa. Những lúc đấy mẹ tôi đã đi thẳng từ Shizuoka đến, làm tôi thấy ấm áp và thấy thực sự được cổ vũ.
[Yabu-kun, ngồi kế bên tôi đã đánh vào đầu gối tôi]
-Vậy sau lần đó, hoạt động Jr của cậu vẫn tiến triển chứ?
Tôi vẫn sống ở Shizuoka, vậy nên cũng chỉ có vài lần tôi được gọi lên phỏng vấn. Vì thế giai đoạn đầu tôi không có những hoạt động kiểu như back dancing cho sempais.
-Vậy à.
Ngay cả lúc được gọi phỏng vấn tôi vẫn không có bạn vì vậy tôi chỉ ngồi đó mà run thôi, đợi tới lúc camera man gọi tên. Thực hiện xong đoạn của mình,tôi trở lại ngồi ghế và im lặng luôn. Những người khác thì có thể là ngồi nói chuyện hoặc là chơi games.
-Vậy cậu có muốn ai nói chuyện với mình không?
Ngược lại, tôi không nói chuyện với ai hết vì tôi cảm giác là điều đó sẽ làm mình run hơn. (cười) Trong ký ức của tôi thì tôi nhớ có lần phỏng vấn chung với Yabu Kota kun. Chúng tôi không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng Yabu-kun, ngồi kế tôi, đã đánh vào đầu gối tôi, và tôi đã đánh lại. Tôi nghĩ những hành động như vậy khiến tôi dần hòa nhập hơn vào đám đông.
-Thành Jr rồi cậu có gặp được Ohno kun mà cậu hâm mộ không?
Một lần khi tôi đi Tokyo phỏng vấn, Matsumoto Jun kun cũng chụp ảnh chung studio. Tôi đến chào hỏi anh ấy và bảo rằng “em yêu Arashi”. Anh ấy hỏi “ em thích bài hát nào nhất” và tôi trả lời “Tomadoinagara”- Anh ấy bảo tôi là lỗi thời quá đi. Tôi cũng có nói là tôi định đi concert ở Nagoya, rồi anh nói “Vậy em tới phòng tập chơi nha!”.
-Vậy cậu đã gặp Ohno kun trong lần đầu backstage trong concert lần đó?
Vâng, mọi người make up này nọ. Rồi lúc mà tôi đang nghĩ: “À, là Ohno kun thiệt kìa” thì Sakurai-kun đã đến bên tôi, nựng má tôi rồi nói dễ thương. Tôi thiệt là hạnh phúc luôn, mà cũng không nhớ mình đã nói gì với Ohno kun lúc đó. (cười)
-Hahahahaha.
Sau đó thì họ đưa tôi vào phòng Jr sau sân khấu. Rồi tự nhiên tôi bị hỏi là “có biết ai đây không?”. Mẹ đã thì thầm vào tai tôi đó là Kitayama (Hiromitsu)-kun. Bây giờ mà nghĩ lại thì đúng là Kitayama kun thật. À, còn có Fujigaya (Taisuke)-kun ở đó nữa.
-Thế cậu nghĩ sao về việc debut?
Trong buổi diễn đó tôi đã nhìn thấy tất cả khán giả từ đường nối với sân khấu. Tôi khao khát được đi xa hơn nữa trên các con đường sân khấu, qua các phía khác nữa để thấy rõ ràng hơn, và rộng lớn hơn khán giả. Trở lại cảm giác lúc đó, tất cả những gì tôi muốn làm là dancing, đầu tiên sẽ là backdance cho sempai và cuối cùng sẽ là Arashi. Trong buổi biểu diễn đó, ấn tượng còn lại trong tôi là cảnh của hàng ghế khan giả mà tôi có thể thấy được từ phía lối ra sân khấu. “Mình một ngày nào đó sẽ debut và cũng sẽ đứng ở phía kia của lối ra”-Tôi nghĩ như vậy. Nhưng mà, “hiện tại, mình phải backdance cho rất nhiều senpai rồi một lúc nào đó mình cũng muốn backdance cho Arashi” và chắc chắn đó là suy nghĩ mạnh nhất của tôi lúc đó.
[Cậu nhóc đó hay ha! Tôi muốn được dance cùng cậu ấy]
-Cậu có cảm giác gì khi mà không được gọi lên tham gia hoạt động Jr. nhiều vì cậu đang ở Shizuoka?
Tôi thấy nhiều Jrs trên TV lắm! (Nakajima) Yuto-kun và (Yamada) Ryosuke bắt đầu dancing ở những vị trí tâm điểm nhiều người chú ý, tôi ghen tị lắm. Một điều vô cùng đặc biệt là khi thấy Ryosuke dancing trên TV tôi đã thực sự muốn dancing với cậu ấy. Xem TV thì tôi hay thấy Jrs trên đấy lắm! Như là (Nakajima) Yuto kun hay là (Yamada) Ryosuke, các cậu ấy dần dần dần dần được dancing ở những vị trí rất rất được chú ý. Tôi vừa xem vừa nghĩ “Dancing à…hay ha….”. Một điều đặc biệt là khi lần đầu nhìn thấy Ryosuke trên TV, tôi đã nghĩ “A, cậu nhóc đó hay ha, mình muốn được cùng dancing với cậu ta”
-Cậu đến Tokyo khi bắt đầu năm học cấp 2?
Công việc của bố ở Tokyo nên cả gia đình dời đi luôn. Vì tôi thì lúc nào cũng nghĩ “Mình muốn đến Tokyo. Nếu tới được Tokyo mình sẽ tham gia nhiều hoạt động Jr. hơn” Nó đã đến rất đúng lúc, mọi thứ đều may mắn và đúng lúc trong cuộc đời tôi (cười)
-Vậy thực tế hoạt động Jr của cậu có trở nên nhiều hơn sau khi đến đây?
Vâng, ngay sau khi đến thì tôi được gọi cho buổi huấn luyện Jr.’s concert ở Budokan. Tôi tập luyện rất bình thường, ngày hôm sau thì vì lí do nào đó tôi được đẩy lên vị trí trung tâm của Jr.’s. Mọi người như là Ryosuke, Yuto-kun, Inoo (Kei)-chan and (Arioka) Daiki-kun cũng ở đó. Tôi thực sự ngạc nhiên kiểu như “EH!?” bởi vì họ là những Jr tôi đã thấy trên TV. Tôi thực sự, thực sự vô cùng hạnh phúc.Vâng, sau khi tôi đến thì có một Jr.’s concert ở Budokan. Và tôi được gọi đến cho buổi tập thử. Rồi buổi tiếp theo là ngày hôm sau, ngày hôm sau tôi được đẩy lên vị trí trung tâm mà không hiểu tại sao luôn. Ryosuke với lại Yuto kun với Inoo (Kei) chan và (Arioka) Daiki cũng vậy luôn. Tôi đã ngạc nhiên “Eh?”. Vì họ là những người tôi đã thấy trên TV nên tôi rất là vui luôn đó. À không, lúc đó tôi rất rất là vui luôn!
-Thế là cuối cùng ước muốn được dancing cùng Yamada kun đã bất ngờ trở thành hiện thực nhỉ.
Vâng, lúc đó mọi người hay gọi Ryosuke là “Yama-chan”. Tôi muốn làm bạn với cậu ấy lắm vì thế tôi đã hành động ngốc nghếch và gọi cậu ấy là “Kaba-chan” còn cậu ấy thì cái kiểu như “Nè, tui giận đó nha” nhưng mà rồi sau đó tôi vẫn gọi cậu ấy là “Kaba-chan”…nghĩ lại thấy thú vị ghê luôn (cười)
-Chắc chắn rằng con đường đó không chỉ phủ đầy hạnh phúc, cậu đã đối mặt với khó khăn nào?
Ừn, sau ta? Vì tôi bắt đầu từ con số 0 nên rất khó khăn để phải nhớ các động tác mà mọi người đã tập từ đầu rồi.
-Dù học dance từ năm 3 tuổi nhưng chắc chắn là khó lắm nhỉ?
Tôi đã từng học đến 5 buổi một tuần, nên tôi đã nghĩ là nó sẽ dễ thôi. Nhưng với số lượng động tác quá lớn như vậy thì hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi. Một Jr phải thuộc động tác của 1 hoặc 2 bài hát trong vòng có 3 đến 4 tiếng đồng hồ thôi. Ban đầu với tốc độ như vậy thì không nhớ gì luôn. Dù tôi đã học dance rồi cũng không nhảy múa được. Đúng thật là khó chịu luôn!
-Cậu đã vượt qua như thế nào?
Khi có thời gian rảnh trong buổi tập huấn, tôi đã nhờ mọi người như Ryosuke và Yuto-kun tập động tác với tôi. Động tác thì mỗi người một khác,nhưng mà kiểu như hỏi đứa này cho bài này, rồi lại hỏi đứa kia cho bài kia vậy đó.
-Nghe có vẻ vất vả nhỉ.
Nhưng mà tôi thực sự không nghĩ là nó vất vả. Tôi yêu thích dance, “Mình sẽ đứng trên sân khấu như vầy” điều đó càng khiến tôi hứng khởi. Và tôi đã đứng trên cái sân khấu lấp lánh đó.
-Vậy cảm giác của cậu như thế nào khi lần đầu tiên đứng trên Budokan concert?
Trong buổi diễn tập, trước mặt Ryosuke tôi đã làm động tác ballet xoay tròn. Biên đạo múa đã thấy tôi làm điều đó và bảo: “Cái này hay nè! Con diễn cái này vào opening nha” Và lập tức tôi được đoạn solo, thật sự là không thể ngờ tới luôn.
-Một sự thăng tiến bất ngờ.
Lúc mở màn, Tôi đã tự ra sân khấu và thực hiện động tác xoay tròn, Và tôi cảm giác được rằng những Jr khác cùng khán giả đang tự hỏi “thằng nhóc này là ai”. Dù vậy đi nữa, việc đứng trên sân khấu mà tôi hằng mơ ước này giống như là một giấc mơ vậy, thật tuyệt vời!
[Tôi nhìn thấy sự tụ hội của các thành viên, và tôi đã thấy bất ngờ]
-Năm 2007 cậu đã được chọn tham gia Hey!Say!7.
Đó là lúc back dance cho KAT-TUN, cùng 4 người khác nữa thì Johnny san đã ghi một tấm bảng trắng viết là “Hey!Say!7” có nghĩa là ông ấy nói rằng, “You-tachi, đó chính là các cậu kể từ hôm nay” Tôi thực sự rất hạnh phúc vì đó là lần đầu tiên tôi trở thành một phần của một nhóm nhạc.
-Và 6 tháng sau việc debut trở thành thành viên Hey! Say! JUMP đã được quyết định.
Vâng, đầu tiên thì chúng tôi chỉ được bảo đó là một buổi phỏng vấn cho một tờ báo khác, nhưng khi tôi đến đó như bình thường thì có thành viên của Hey! Say! 7, nhưng mà còn có Yabu-kun và (Yaotome) Hikaru-kun và cả Inoo (Kei)-chan vì thế tôi nghĩ nó thật là lạ. Nhưng ngay sau đó tôi đã nhân ra rằng đó là thời điểm ngay trước giải bóng chuyền, và có một câu hỏi đặt ra về việc debut với những Jrs. Lúc đó Ya-Ya-Yah, A.B.C., Kis-My-Ft2, J.J. Express lại chính là những group Jrs chính, và dưới đó là chúng tôi Hey!Say!7. Và nó được cho rằng 1 trong 4 nhóm sẽ được debut. Tôi không bao giờ nghĩ đó lại là chúng tôi. Bởi vì còn chưa tròn 1 năm tôi lên Tokyo và tham gia dancing cùng những Jrs khác. Nhưng đến lúc nhìn thấy sự hội tụ các thành viên, tôi đã bất ngờ. “Có lẽ là đến rồi chăng?” Lẽ nào tôi sẽ debut.
-Và cậu đã đúng.
Có vẻ như có một số thành viên đã được thông báo trước ngày đó nhưng tôi là đứa không hề biết gì hết. Tôi không được cho biết gì hết nên tôi bị hồi hộp lắm á! (cười)
-Một sự debut sớm hơn mong đợi. Cậu có cảm giác hoang mang?
Thực sự thì tôi còn không có thời gian để hoang mang lo lắng . Chúng tôi có concert ở Tokyo Dome, để lại đó là một câu hỏi rằng “sao chúng tôi lại tổ chức concert ở một nơi lớn như vậy”. Thậm chí tôi còn không nhớ concert nó như thế nào. Tôi quá là hồi hộp đi. Cái điều tốt nhất mà tôi đã làm được lúc đó là dance như được huấn luyện và hát hết sức mình.
-Tất cả giấc mơ đã thành sự thật một cách bất ngờ.
Vâng, cũng hơi nuối tiếc khi mà cuối cùng không được back dance cho Arashi. Nhưng nghĩ lại, điều đó đã quá nhiều để đòi hỏi rồi.
-Cũng có thể là thế.
Không từ bỏ ở đó, sau khi debut tôi đã bảo với Ohno kun “em muốn back dance cho anh”, nhưng anh ấy thì: “Thôi, em debut rồi mà, Chinen-kun.” Tôi vẫn muốn làm việc với anh ấy vào một lúc nào đó. Giống như cách Taguchi (Junnosuke)-kun và Higashiyama (Noriyuki)-san đã làm một buổi diễn vậy đó. Tôi vẫn hy vọng có thể làm việc với anh ấy một ngày nào đó.
[Việc học tập của tôi liệu rồi sẽ có thành quả hay không, thì tôi vẫn biết rằng nó tuỳ thuộc vào tôi]
-Có điều nào khác mà cậu cảm thấy về việc debut hay không?
À, thỉnh thoảng thì tôi hơi bị quá nhạy cảm, từ từ tôi cảm giác được ánh nhìn từ những Jrs khác. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều cảm giác được. Chúng tôi đã vượt qua A.B.C và Kis-My-Ft2, và tất cả những sempais mà chúng tôi tôn trọng. Đó là khoảng thời gian họ phải đứng sau chúng tôi, tôi thực sự cảm thấy không thoải mái và thực sự xin lỗi.
-Thế cậu có sempai nào là bạn tốt không?
Tsuka-chan (Tsukada Ryoichi). Tsuka-chan không chỉ ủng hộ tôi trong những khóa học nhào lộn, mà còn chăm sóc tôi rất nhiều. Chúng tôi thường về nhà chung và anh ấy đãi tôi ăn. Thật đặc biệt cảm động một điều là ngay cả khi chúng tôi đã được debut anh ấy vẫn đãi tôi ăn như thường, dù rằng chắc chắn anh ấy phải có một cảm nhận khác gì đó về chúng tôi.
-Cậu debut năm 2 của cấp 2. Sau đó cậu đã chuyển đến Horikoshi với Yamada-kun và Nakajima-kun.
Nói thật ra thì thực sự tôi không muốn đi học cấp 2 đâu. (cười) Chúng tôi vừa mới debut. Tôi nghĩ nó có nghĩa rằng tốt hơn là nên tập trung vào con đường mình đã chọn. Tôi đã nghĩ cho đến những phút cuối cùng, tôi đã quyết định nộp đơn vào trường.
-Điều gì đã khiến cậu quyết định vậy?
Một điều mà mọi người trong công ty đã khuyên tôi “Hãy nghĩ cho fan của cậu”. Và tôi đã suy nghĩ về điều đó. Fan cùng lứa tuổi, fan nhỏ tuổi hơn. Tôi đã quyết định chọn con đường này. Vì thế tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì để đến trường. Nhưng tôi chỉ giả sử là không có ý nghĩa thôi chứ không xuất phát từ kinh nghiệm cá nhân. Nếu như có ai đó quyết định không đi đến trường học chỉ vì “Chinen-kun không đi học” thì tôi sẽ rất là có lỗi. Rồi liệu chăng cuộc sống trường học của tôi sẽ có thành quả là do bản thân tôi. Đó cũng là lí do mà tôi quyết định nếu tôi đi học, tôi sẽ làm mọi thứ đúng đắn. Tôi sẽ đến trường và tôi cũng sẽ làm công việc của tôi.
-Ra vậy, thế cuộc sống học sinh của cậu thế nào?
Thực sự rất vui vì được đi học (cười) Giữa chừng tôi bị chia lớp khỏi Ryosuke nhưng bù lại tôi học chung Yuto kun suốt.
-Vậy thì cậu đã có những kỉ niệm gì?
Đúng là tôi đã ở cùng Yuto kun suốt. Và cũng hơi kì quái khi mà nói tự nói chuyện này, nhưng hai chúng tôi thực sự là nghiêm túc lắm luôn á! Như là khi chúng tôi cùng chơi bóng chuyền vậy á, sẽ cố gắng hết sức như dạng “Nếu mà nói về bóng chuyền thì nói đến chúng tôi đó” ! (cười) Và khi mà thấy bạn cùng lớp gian lận “Phải giữ luật chứ!”
-Hahahaha.
Cùng với Yuto kun, vào năm nhất cấp 3, có event của các trường mà chúng tôi phải ở đêm 3 đêm, và cậu ấy được chọn làm leader cho đội nam dưới sự bổ nhiệm của giáo viên. Việc hơi cực nên là cậu ấy hơi bệnh luôn. Tới bây giờ khi mà tôi với Yuto nói chuyện chúng tôi lại với cái hứng khởi lúc đó và thấy hồi tưởng lại mấy lúc đó.
-Và năm 2 cấp 3 cậu trở thành thành viên NYC Boys.
Hoạt động trong cả 2 nhóm cùng 1 lúc như vậy, tôi nghĩ rằng đó không phải là một việc bình thường vì vậy tôi đã cảm thấy rất tuyệt. Vì rằng chỉ có 3 đứa trong NYC thôi, nghĩa là khi xuất hiện trên TV show, nên khả năng mà tụi tôi phải tự nói chuyện với nhau rất là nhiều luôn vì vậy mà tôi rất hồi hộp. (cười) Tôi rất vui khi có Ryosuke ở đó cùng tôi, và đó cũng là một khoảng thời gian tuyệt vời để tôi nhận ra sự quan trọng của các thành viên JUMP. Ngay cả bây giờ, khi mà hầu hết thời gian hoạt động cùng JUMP, tôi thực sự cảm thấy thật là tội lỗi với Yuma. Cũng trong chính lúc đó, tôi thực sự cảm thấy rằng Yuma là một người vô cùng mạnh mẽ.
[Những lúc chúng tôi cười, cả những lúc chúng tôi khóc. Đó là cách mà chúng tôi nếm trải mọi thứ; từng cái một]
-Tôi thừa nhận rằng cậu đã đặt hết thời gian, nỗ lực của mình vào mọi việc cậu làm. Nhưng nghe câu chuyện của cậu vẫn như một câu chuyện thần tiên nhỉ.
Tôi đoán là tôi đối mặt với ít khó khăn hơn bất kì ai. 80% thành tựu là nhờ vào may mắn cả. Tôi là người tin rằng mọi người rồi sẽ đối mặt với số lượng khó khăn như nhau bất kể nó là gì và sẽ xảy ra sớm hay muộn. Ngay cả khi nhìn vào trường hợp của JUMP thì bạn cũng có thể nói với tôi hầu hết là đều do may mắn. Chúng tôi chỉ may mắn hơn những nhóm khác mà thôi. Vì vậy tôi chắc rằng trong tương lai chúng tôi còn nhiều thứ để đối mặt. Tôi luôn tự nhắc nhở mình rằng chúng tôi chính là những chiến binh còn không ngừng chiến đấu trong trận chiến. Hơn cả mọi người tôi nghĩ rằng chúng tôi rồi sẽ vượt qua.
-Tôi hiểu rồi.
Khi debut thì chúng tôi không thường khi biểu diễn trên sân khấu. Giống như là chúng tôi phải liên tục thắt chặt với nhau không giống như những nhóm khác đã có kinh nghiệm cùng nhau trải qua mọi thứ. Chúng tôi chỉ mới vừa tạo ra điều đó thôi. Nhưng khi chúng tôi cùng nhau làm mọi thứ, đã có fan cùng với chúng tôi. Nhìn lại, chúng tôi đã khóc rất nhiều.
-Cậu đã khóc sao?
Buổi diễn cuối cùng của tour năm thứ 2 là ở Tokyo Dome. Chúng tôi đã đứng một mình, nhưng không giống như debut, các chỗ ngồi đều lấp đầy cả. Chúng tôi đã nhìn thấy những dãy ghế phía trên thắp sáng đầy penlight, và trong viễn cảnh tươi đẹp đó toàn bộ chúng tôi đã khóc. Chúng tôi không bao giờ nói ra, nhưng ngay tại đó tôi chắc rằng trong tâm tưởng chúng tôi đều chung một cảm giác với nhau. Mối liên kết giữa chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Sức mạnh của fan quả thực to lớn. Quả thật, fan là nguồn sức mạnh của chúng tôi. Chúng tôi đứng trên sân khấu, chúng tôi làm fan cười, làm fan vui, dù chỉ một chút thôi nhưng tôi nghĩ là mình đang đứng sân khấu và muốn truyền đi sức mạnh. Nhưng khi nghĩ lại, fan của chúng tôi đã cho chúng tôi nhiều sức mạnh hơn là chúng tôi trao đi cho họ.
-Đúng vậy ha.
Chúng tôi còn khóc trong SUMMARY thứ 2 của chúng tôi nữa. Tôi đã thực hiện màn đu dây đầu tiên của mình. Ryosuke cũng lần đầu tiên làm việc với dây. Tôi chắc chắn đó là show khó khăn nhất mà chúng tôi từng thực hiện. Trong buổi huấn tập, chúng tôi đã không thực sự thành công. Tôi đoán là chưa bao giờ chúng tôi tập được hoàn chỉnh mà không ai bị sai cả. Chúng tôi luôn lo sợ vì kết quả quá tệ. Ý là làm sao mà cho khán giả xem những thứ thế này được chứ? Khi mà cố gắng thực hiện thành công buổi diễn đầu tiên, tất cả đã òa khóc. Bạn có thể nghĩ rằng những giọt nước mắt đó đã đeo đuổi chúng tôi, chỉ khi đến buổi diễn cuối cùng, nhưng chúng tôi vẫn còn lo sợ rằng buổi diễn sẽ phát sinh lỗi.
-Cậu đã từng lo âu như thế?
Thật may mắn khi được debut sớm nhưng về kinh nghiệm lẫn biểu diễn chúng tôi vẫn chưa hoàn thiện. Những lúc cười và cả những lúc khóc. Đó là cách chúng tôi nếm trải mọi thứ từng cái một.
-Arioka-kun từng đề cập rằng khi mọi thứ diễn ra không thuận lợi trong SUMMARY, tin nhắn của cậu đã giúp cậu ấy vực dậy.
Tôi hoàn toàn không nhớ luôn. (cười) Nhưng thật vui khi mà tôi đã giúp được Daiki trong khi mình thì hoàn toàn không biết gì hết.
-Vậy có dịp nào mà cậu được các thành viên khác giúp đỡ chưa?
Nhiều vô kể đấy chứ. Khi có màn đu dây trong SUMMARY, chúng tôi đã không có nhiều thời gian cho nó trong buổi huấn tập. Mỗi lúc luyện tập đều rất quan trọng, lúc thực hiện kĩ thuật, tôi đã nhìn các thành viên, một cách im lặng, họ cũng đang nhìn tôi, trong đôi mắt ấy khiến tôi tập trung. Lúc đó tôi nghĩ, “Mọi người đang nhìn mình. Mọi người ở đây vì mình và mình có thể làm được.” Khi thực hiện thành công màn biểu diễn, mọi người đã nói “yay” và cho tôi một cái đập tay. Thực sự là tôi đã được ủng hộ rất nhiều từ các thành viên.
-Nếu có một nhân tố nào khác khiến cậu vượt qua khó khăn ngoài sự có mặt của các thành viên, cậu nghĩ nó là gì?
Đi sâu vào vấn đề này tôi chỉ có thể nói đó là vì tình yêu của tôi cho nghề. Khi nói ra những lời lẽ này thì các thành viên chính là nhân tố to lớn nhất. Khi đối mặt với lưỡng lự, e ngại, mọi người vẫn ở đó. Khi đối mặt với thất bại, các fan vẫn ở đó vì tôi. Vì vậy tôi nghĩ rằng dù cho tôi có đối mặt với khó khăn nào đi nữa vẫn sẽ hoàn thành nó, dù cho tôi có gặp bất an thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy vui. Mặc dù là không nên dựa hết và fan nhưng tôi đoán là tôi sẽ không làm được gì ngoại trừ việc tin vào họ . (cười)
[Từ giờ mới là một JUMP thực sự]
-Nghĩ hơi xa thì JUMP đã và đang theo một con đường sáng lạng, nhưng khi nghe câu chuyện của cậu thì chúng tôi có cảm giác cậu đang từng bước trưởng thành trên con đường đó.
Ngay cả bây giờ thì chúng tôi vẫn đang từng bước tiến lên. Gần đây thì chúng tôi mới bắt đầu hiều ra ý nghĩa câu nói của Johnny san thôi.
-Ông ấy đã nói gì?
“You-tachi, các cậu chỉ cần làm việc mà các cậu muốn làm là được.” Ông ấy luôn luôn nói như thế. “Chỉ cần làm thứ you muốn làm” Dù rằng hiện tại chúng tôi vẫn đang làm những việc mà mình muốn làm nhưng “ liệu có được hay không khi thực hiện ý muốn riêng của chúng tôi thế này, và nhiều lúc chúng tôi còn có cảm giác lạc lối nữa. Nhưng hiện giờ thì chúng tôi đều tin vào những gì Johnny san đã nói. JUMP đang trở nên càng ngày càng giống JUMP hơn. Ngay bây giờ khi có concert chúng tôi vẫn cố gắng đặt nó vào để nói với mọi người về ý tưởng mà chúng tôi muốn gửi tới fans. Đó chính là cách chúng tôi dần dần thay đổi.
-Ra là vậy.
JUMP cho đến tận bây giờ vẫn là một dạng khi nghe người trong công ty bảo gì sẽ sẽ hoàn toàn “Vâng. Chúng tôi đã hiểu rồi!”.. Nhưng gần đây chúng tôi đã có thể nói với họ những thứ chúng tôi muốn làm. Tôi nghĩ đó là cách JUMP bắt đầu là JUMP từ bây giờ.
-Làm những điều các cậu muốn làm, nói thì đơn giản nhưng thực ra rất quan trọng.
Dĩ nhiên duy trì sự cân bằng này là rất khó. Có lần JE muốn chúng tôi làm một việc ở một trong những concert của chúng tôi. Nhưng từ quan điểm của chúng tôi, thì chúng tôi không mấy hứng thú. Biên đạo múa của chúng tôi – tôi đoán là đã đoán ra từ những cử chỉ của chúng tôi- nói thế này “Cũng sẽ có những lúc thế này. Những điều này là vì các cậu thôi. Ngay bây giờ hãy làm theo những điều được bảo.”. Việc chúng tôi muốn làm hay việc chúng tôi nên làm, thì cho đến 1-2 năm đổ lạidđâyChỉ cho đến 1-2 năm gần đây chúng tôi mới ý thức được điều chúng tôi nên làm, và điều chúng tôi muốn làm. Và thời cơ cuối cùng đã đến. Đây chính là thời điểm của chúng tôi, lúc mà chúng tôi có thể làm những gì chúng tôi thực sự muốn. Cũng đã 6 năm kể từ ngày debut rồi, nhưng một JUMP thật sự chỉ mới bắt đầu. Các thành viên đã bắt đầu nói với nhau về những cảm giác và nói với nhau những điều muốn nói. Nó chỉ mới bắt đầu, từ bây giờ mới là một JUMP thực sự.
[Tôi muốn nhìn thấy một viễn cảnh mà chưa một nhóm nào khác đã từng nhìn thấy, chỉ với 9 người chúng tôi]
-Thế các câu chưa từng có những trận cãi nhau kịch liệt sao?
Không. Nghiêm túc mà nói thì chúng tôi không cãi nhau. Đúng hơn là khi tôi và Daiki đang nói chuyện trong phòng nhạc, thì Hikaru kun xuất hiện chen giữa chúng tôi, và anh ấy chỉ hét lên “Hai đứa bây ồn quá! Bộ tụi bây là phát thanh viên hả?” rồi ảnh giận, sau đó, 2 đứa tôi cằn nhằn ảnh “tụi này đâu có nói chuyện không đâu!”(cười) Ngay cả khi việc đó xảy ra trong công việc, chúng tôi cũng chỉ nói cảm nhận thực sự về việc đó với nhau. Nhưng mà khi có biểu hiện của cãi nhau chúng tôi lại dừng. Tôi nghĩ là phần lớn thành viên dạng người né cãi nhau càng nhiều càng tốt. Và bản thân tôi cũng vậy.
-Vậy có lúc nào cậu chống đối không?
Ừ, không hẳn. Có thể là khi tôi học những lớp nhỏ tiểu học, khi mà chơi với nhau trong khu vực vui chơi thì tôi vô tình làm một bạn té và bị thương. Cũng không có gì lớn nhưng nhà trường liên hệ ba mẹ tôi. Khi về nhà thì mẹ tôi khóc, “Sao con làm vậy,”. Đó là lần đầu tôi làm mẹ khóc và tôi thấy mình thật là đáng trách, điều đó dạy tôi rằng ngay cả khi bạn không cố ý, bạn vẫn có thể làm tổn thương ai đó và làm người đó khóc. Tôi đoán đó là cách tôi nhận biết mối nguy tiềm tàng và tìm cách tránh xa nó.
Bởi vì cậu không muốn làm tổn thương bất kì ai?
Vâng, nhưng bây giờ thì với các thành viên, tôi không còn lo lắng việc xung đột hay cãi nhau với họ. Vì tất cả chúng tôi có thể khóc, chúng tôi còn là những người bạn có thể khóc cùng nhau.
-Đến với những câu hỏi cuối cùng, vậy cậu có bao giờ muốn trở thành một vận động viên thể dục thay vì idol?
Không.
-Còn việc rời khỏi JE thì sao?
Không, tôi không nghĩ được việc gì ngoài công việc này cho tôi. Tôi còn thậm chí chưa từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống mà ko có JE.
-Vậy giờ thực sự là câu hỏi cuối cùng. Cậu muốn Hey!Say!JUMP trờ thành một nhóm như thế nào?
Nhóm như thế nào…thật khó diễn đạt thành lời. Không phải tôi muốn bắt buộc mọi người hay nhóm thành một kiểu như tôi muốn. Tôi chỉ muốn đưa JUMP tới nơi mà chưa ai từng đạt đến, tôi muốn thấy một viễn cảnh mà không nhóm nào đã từng thấy, chỉ với 9 người chúng tôi, và fan của chúng tôi. Tôi tin rằng Hey!Say!JUMP có thể làm được. Hey!Say!JUMP có thể đạt tới một viễn cảnh mà chưa ai từng thấy.
-----------------------------
Chân thành cám ơn eng-trans của inluvwithhsj :"))))
Theo đó thì lần này mình đã nhờ edit lại một số đoạn theo bản Myojo rồi nên cũng hơi yên tâm xí ^__^
Lưu ý:
- Bạn có thể re-post thoải mái nhưng
đừng quên (c) nhé :)))))- Bản dịch có thể ko hoàn chỉnh, nếu phát hiện sai sót hãy comment để mình biết và chỉnh sửa lại nhé. Comment của các bạn luôn được trân trọng!
SPECIAL THANK inluvwithhsj.tumblr.com FOR ENG-TRANS. YOU HAD MAKE EFFORTS FOR IT ^______^ I REALLY APPRECIATE YOUR TRANSLATION!!!
Translator: Rin
Editor: Tego